Chúng ta đang làm gì cho Gaza? Chúng ta đang làm gì cho người dân Gaza đang chìm trong đau khổ vô tận? Chắc chắn, đã có – và ngày càng nhiều hơn – những tiếng kêu báo động từ các quan chức, báo cáo của các tổ chức phi chính phủ, các cuộc biểu tình và các bài báo. Nhưng không gì có thể ngăn chặn nỗi đau khổ không thể diễn tả thành lời mà người Palestine phải gánh chịu. Ngược lại, mỗi ngày trôi qua lại tiếp tục mang đến những thông tin vô lý nhất về nhân phẩm của những thường dân Gaza bị bom đạn và xe ủi đất của Israel nghiền nát.
Những gì đang diễn ra trước mắt chúng ta không gì khác hơn là sự xóa sổ một dân tộc. Sự xóa sổ vấn đề Palestine. Thông qua bom đạn, sự thiếu thốn, suy dinh dưỡng, và nạn đói ngày càng gia tăng. Chúng ta đang nói về 60.000 người chết, 140.000 người bị thương. Những con số này chắc chắn còn cao hơn. Còn tổn hại về sức khỏe tâm thần của hơn hai triệu người thì sao? Những đứa trẻ mồ côi và/hoặc khuyết tật, những bậc cha mẹ bất lực không thể cứu con mình, bao gồm cả những đứa trẻ đang chết đói này…
Dải Gaza đã trở nên không thể sinh sống được. Nó đã bị quân đội Israel tàn phá và tàn phá một cách có hệ thống. Với ý định rõ ràng là xua đuổi cư dân để họ phải yêu cầu di tản. “Lưu vong tự nguyện”, những kẻ hoài nghi sẽ nói. “Thanh trừng sắc tộc”, các nhà sử học sẽ ghi nhận.
Đúng vậy, Hamas gánh chịu một trách nhiệm nặng nề. Họ đã giết hại vô số người vào ngày 7 tháng 10 (2023). Họ bắt giữ con tin, và khoảng hai mươi người còn sống sót, những người chắc chắn phải đối mặt với số phận khủng khiếp, bao gồm cả nạn đói. Đây là những phương pháp thảm khốc. Tuy nhiên, Hamas vẫn chưa bị đánh bại bởi quân đội Israel hùng mạnh, lực lượng đã quét sạch Hezbollah và Iran chỉ trong vài ngày. Nhà trí thức Israel Shaiel Ben-Ephraim tin rằng “sự hiện diện của họ là một cái cớ thuận tiện để tước đoạt Nhà nước của người Palestine và thực hiện tội ác diệt chủng và thanh trừng sắc tộc có hệ thống.”
Còn thế giới thì sao? Họ chỉ đứng nhìn mà không hành động. Những tiếng nói ôn hòa như Gérard Araud, cựu đại sứ Pháp, đang nói lên điều hiển nhiên: “Chúng ta đã đến lúc lời nói rõ ràng là vô tác dụng. Các biện pháp trừng phạt là cần thiết để khôi phục uy tín đạo đức của chúng ta, nếu có thể.” Nhưng vì chia rẽ, người châu Âu đang trốn tránh trách nhiệm lịch sử của mình.
Về phần Israel, việc họ phủ nhận vô số tội ác bị cáo buộc đã vấp phải một thực tế: việc bịt miệng báo chí quốc tế, vốn bị cấm hoạt động tại Gaza, chứng tỏ chính phủ Israel không muốn có nhân chứng. Nhưng Liên Hợp Quốc, các tổ chức phi chính phủ và các nhà báo Palestine can đảm, trong hơn 21 tháng qua, đã mở mắt cho những người không muốn đối mặt với thực tế. Một thực tế mà, như Đức Vua Philippe đã phát biểu từ tận đáy lòng hôm thứ Hai (trong diễn văn ngày Quốc khánh Bỉ 21/7), “là một nỗi ô nhục cho toàn thể nhân loại”.
Baudouin Loos
Nguồn: www.lesoir.be
Chúng ta cần tỉnh táo: không phải ai chết trong chính trị cũng là anh…
Như tổ chức Người Bảo vệ Nhân quyền (DTD) đưa tin, vào cuối tháng 8…
Trong chuyến đi diễn thuyết tại nhiều nơi ở Hoa Kỳ và Canada, chiều ngày…
Sự ồn ào phát sinh từ cái tên “Tiến sĩ Đoàn Hương” làm tôi nghĩ…
Đây là dịp để chúng ta cảnh báo dư luận về nguy cơ bạo lực…
Vào ngày này năm 2007, Liên Hiệp Quốc đã thông qua Tuyên bố về Quyền…