Miền Trung: Chấm dứt sự im lặng bị áp đặt (Lê Quốc Quân)

(VNTB) – Ngôn luận giúp người dân biết đường tránh lũ, giúp cộng đồng huy động cứu trợ, giúp chính quyền nhận diện mức độ thảm họa để ứng phó. Tước đi quyền này tức là tước đi khả năng tự bảo vệ của cả cộng đồng.

Tôi sinh ra ở Miền Trung, từ nhỏ đã phải “chạy” lũ. Năm 1978, Mẹ nằm ôm em Lê Quốc Quyết mới sinh trên chiếc sập đựng lúa khi nước lũ vây xung quanh.

Lớn lên làm luật sư và tham gia hoạt động xã hội, tôi trở về miền Trung vào mùa lũ để làm từ thiện nhiều lần và lần nào cũng ra về với cùng một câu hỏi:

VÌ SAO NỖI ĐAU LẶP LẠI NGÀY CÀNG TÀN KHỐC HƠN?

Câu trả lời không chỉ nằm ở thiên tai. Nó nằm trong nhân tai.

Tham nhũng như những hạt dịch hạch cài cắm vào từng chi thể, tạo thành dây, thành chuỗi tàn phá mọi thứ: Rừng bị cạo trọc, thủy điện mọc lên dày đặc, khu đô thị như những bức tường bê tông ngăn nước, những quyết định sáp nhập vội vàng và nền quản trị xa rời thực tế… tất cả bị nhốt trong một cơ chế điều hành mập mờ, lúng túng và thiếu trách nhiệm.

SỰ IM LẶNG CƯỠNG BỨC

Sâu xa hơn, bi kịch lũ lụt miền Trung còn bị nhân lên bởi sự im lặng cưỡng bức khi những người dám đưa tin, dám cảnh báo, dám nói sự thật lại bị quy chụp và trừng phạt.

Gần đây nhà nước đặt ra nhiều luật lệ để bóp nghẹt cả những thổn thức nhỏ nhất của lương tri.

Họ phạt tiền, khởi tố, bỏ tù nhiều người dân trong nước vì chỉ đăng bài, viết bình luận, like hoặc share những điều mà người ta tin là đúng.

Sự đàn áp đang vươn ra cả những cá nhân sống hợp pháp ở nước ngoài.

Tôi có cảm giác chính quyền mới giàu lên và có uy tín hơn một chút đã trở nên ngạo mạn và xem thường công pháp quốc tế. Hoặc quá ngông cuồng hoặc đã bị các tập đoàn lũng đoạn, biến thành công cụ.

XEM SỰ THẬT NHƯ MỘT MỐI ĐE DỌA

Không gì phi lý hơn việc xem sự thật như một mối đe dọa.

Giữa nước lũ cuồn cuộn, người dân livestream kêu cứu lại bị cáo buộc “gây hoang mang”. Nhiều nhà báo độc lập, nhà hoạt động xã hội và cả những công dân bình thường chỉ muốn cứu người đã bị ngăn chặn hoặc xử phạt.

Một quốc gia không thể bảo vệ dân khi chính dân bị tước quyền nói lên nỗi đau của mình.

Tự do ngôn luận là cơ chế cảnh báo sớm của xã hội.

Ngôn luận giúp người dân biết đường tránh lũ, giúp cộng đồng huy động cứu trợ, giúp chính quyền nhận diện mức độ thảm họa để ứng phó. Tước đi quyền này tức là tước đi khả năng tự bảo vệ của cả cộng đồng.

Nhà nước không cần cấm đoán tiếng nói của dân để giữ “ổn định”. Nếu có tin sai, hãy phản bác bằng minh bạch: bằng số liệu thực địa, hình ảnh trực tiếp, thông tin cập nhật. Tin giả chỉ lụi tàn khi sự thật được tỏa sáng, và hãy để quyền lựa chọn cho người dân.

Miền Trung không thể được bảo vệ bằng các báo cáo sau lũ, bằng những lời biện minh “mưa lịch sử”.

Miền Trung cần một hệ thống ứng cứu chuyên nghiệp, rừng phải được phục hồi và phải truy nguyên tận cùng các nhà máy thủy điện đã gây ra hậu quả.

PHẢI ĐƯỢC TỰ DO KÊU GÀO ĐẢNG

Nhưng quan trọng hơn tất cả, nhân dân cần một không gian thông tin tự do, nơi người dân được quyền mô tả nỗi đau của mình, được quyền chất vấn đại diện chính quyền về mọi khía cạnh đời sống.

Đảng Cộng sản tự nhận là lãnh đạo thì mỗi người dân địa phương phải được quyền đòi hỏi mọi quan chức cộng sản phải làm tất cả cho một đời sống tốt đẹp hơn nơi chính quê hương của mình và phải chịu trách nhiệm về những tổn thất do “Nhân tai”.

Tôi đã đi qua những dòng nước ấy, đã nhìn thấy sự tuyệt vọng các trên mái nhà ngập lụt, đã chứng kiến những quyết định xả lũ vô trách nhiệm được biện minh bằng lòng tham không đáy.

Tôi đã thấy cơ thể Việt Nam đẹp đẽ bị tước đoạt, bào mòn, thậm chí xé rách. Tôi cũng thấy một xã hội toàn trị đang ngày càng được áp đặt, nơi mọi tiếng nói đối lập bị kiểm soát và khống chế.

Tôi sợ rằng một ngày nào đó khi hệ thống thông tin Nhà nước bị “hack” và một trăm triệu người dân đều nghe một “điều khủng khiếp và hoàn toàn không có thật” nhưng vì người dân đã quen từ một nguồn duy nhất là nhà nước, nên tin.

Đó là lúc một cơn đại hồng thủy thực sự ập xuống, phá nát toàn bộ tâm hồn và nhận thức của mọi người dân. Tất nhiên, chế độ sẽ lãnh đủ.

Tôi hiểu rằng thiên tai là định mệnh, còn nhân tai là sự lựa chọn. Nhiều người dân đã buộc phải im lặng, còn tôi lựa chọn cất lên tiếng nói của mình.

Tôi đã trải nghiệm trên chính da thịt của mình và điều đó đã đưa tôi từ một người làm từ thiện thành một người bất đồng chính kiến với hệ thống chính trị Việt Nam.

______________

Nguồn: vietnamthoibao.org

Bài viết trên Facebook Lê Quốc Quân

Đỗ Lê Thường

Đỗ Lê Thường

Khi chúng ta không được quyền nổi quạu (Nguyễn Hoàng Văn)

Bị cấm nổi quạu như những người yêu nước mình, người Việt thậm chí còn…

22 giờ

Nga – Ukraine: Chiến tranh hay hòa bình? (Tiến sĩ Nguyễn Phương Mai)

BBC News Tiếng Việt khởi đăng loạt ghi chép của Tiến sĩ Nguyễn Phương Mai…

1 ngày

Nho Giáo Và Trật Tự Xã Hội Đông Á (Nghiên Cứu Lịch Sử)

Nho giáo thiết lập trật tự theo mô hình quan hệ trên-dưới tuyệt đối, trong…

1 ngày

“Đảng tai”: Một thế kỷ quyền lực và cái giá mà Việt Nam phải trả (Vũ Đức Khanh)

Trong lịch sử hiện đại, ít trường hợp nào cho thấy sự kết hợp giữa…

2 ngày

Trại 6 Nghệ An Trả Đũa Tù Nhân Chính Trị Bằng Cách Biệt Giam?

Anh Trịnh Bá Tư cùng 8 tù nhân khác đã gửi đơn phản ánh đến…

3 ngày