Một suy nghĩ nhỏ ngày cuối tháng 7… (Chu Tuấn Anh)

Tháng bảy mùa mưa vẫn chưa dứt, đôi khi đứng giữa khoảng không mênh mông mà những cơn mưa xa bên kia thung lũng, hay những màn sương làm cho người ta chẳng nhìn thấy gì. Nhưng những khoảnh khắc hiếm hoi khi trời quang, những ngọn núi phía bên kia biên giới hiện lên rất rõ. Quê hương vẫn đang ở đó.

Có đôi khi tôi vẫn nhớ về Việt Nam, những ngày tháng còn ở Hà Nội, thực ra cuộc sống đó cũng chẳng tốt hơn bây giờ, nhưng tôi đi trên con đường của quê hương, dẫu xấu đẹp, thẳng tắp hay quanh co vẫn là con đường quê hương. Con đường vẫn sẽ dẫn về trái tim của thành phố dù mình không nhớ tên, cũng chẳng biết mặt phố, cứ đi là sẽ tới. Còn bây giờ ở bên kia biên giới cũng chỉ có một con đường, một lối quay trở về Việt Nam, còn lối kia dẫn đến một thành phố nhỏ của Nam Lào, nơi người ta đến và đi để trung chuyển ra khỏi Lào chứ không ở lại. Một con đường đã không còn thể trở về, còn một con đường vẫn chưa đi. 

Nhiều đêm nghĩ đến lòng tôi chợt nặng trĩu khi trong tâm trí tôi chỉ quẩn quanh trong những con đường của địa lý. Nhưng lại nghĩ đến giấc mơ chung Việt Nam chỉ vẫn là giấc mơ, ngày lễ hoà giải của dân tộc vẫn chỉ là tương lai, dân chủ hoá vẫn còn là một triển vọng, tôi chợt nhận ra rằng còn có một con đường khác luôn tồn tại trong tâm tưởng và trái tim người đấu tranh, con đường dân chủ đa nguyên. Tôi vẫn sẽ đi tiếp con đường đó, vì đó là con đường Việt Nam duy nhất còn được đi tiếp và phải đi tiếp để đất nước có tương lai.

Trong lần những ngày có thể đi trên một con đường địa lý của Việt Nam trước khi rời đất nước mãi cho đến ngày có dân chủ, tôi có thấy hình bóng đất nước trong một số anh em, đồng bào an ninh đã làm việc với tôi, dù đáng buồn một số chà đạp lên hình dáng của đất nước. Nhưng trong thế giới quan của tôi, chưa bao giờ có thế lực thù địch giữa chúng ta, chỉ có ở đó những người anh em và đồng bào và một con người Việt Nam phổ quát trong mỗi và tất cả chúng ta. Tôi chưa bao giờ hy vọng ở các anh điều gì ngoài việc hãy nghĩ đến Việt Nam và một con người Việt Nam còn lầm lũi, có thể từng là nạn nhân của các anh trong mỗi quyết định của mình. Hãy đừng để chính chúng ta bị chà đạp thêm nữa!

Chu Tuấn Anh

(24/07/2025)

Việt Thắng

Việt Thắng

Charlie Kirk – Khi một cái chết gây chia rẽ, đừng nhầm lẫn giữa anh hùng và kẻ cực đoan. (Hoàng Quốc Dũng)

Chúng ta cần tỉnh táo: không phải ai chết trong chính trị cũng là anh…

22 giờ

Công an Việt Nam vẫn im lặng gần ba tuần sau khi bắt giữ năm nhà hoạt động (DTD)

Như tổ chức Người Bảo vệ Nhân quyền (DTD) đưa tin, vào cuối tháng 8…

22 giờ

Chút kỷ niệm về cựu Tổng thống Ba Lan Lech Walesa (Bùi Văn Phú)

Trong chuyến đi diễn thuyết tại nhiều nơi ở Hoa Kỳ và Canada, chiều ngày…

1 ngày

Thủ thành, thủ thân và thủ thể chế (Nguyễn Hoàng Văn)

Sự ồn ào phát sinh từ cái tên “Tiến sĩ Đoàn Hương” làm tôi nghĩ…

4 ngày

Lấy thái độ nào trong làn sóng biểu tình tại Nepal? (Chu Tuấn Anh)

Đây là dịp để chúng ta cảnh báo dư luận về nguy cơ bạo lực…

4 ngày

13/09/2007: Tuyên bố về Quyền của Người Bản địa được thông qua (Nghiên Cứu Quốc Tế)

Vào ngày này năm 2007, Liên Hiệp Quốc đã thông qua Tuyên bố về Quyền…

4 ngày