Trong video trước tôi đã trình bày lý do tại sao hòa giải dân tộc phải được coi là nhu cầu sống còn của nước ta. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng thảo luận tại sao Đảng Cộng Sản lại không chấp nhận hòa giải dân tộc. Mời các bạn xem video.
Chào các bạn,
Tôi là Nguyễn Trần Đặng, thành viên của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên. Cảm ơn các bạn đã có nhã ý theo dõi kênh Bàn Việc Nước. Trong video trước tôi đã trình bày lý do tại sao hòa giải dân tộc phải được coi là nhu cầu sống còn của nước ta. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng thảo luận tại sao Đảng Cộng Sản lại không chấp nhận hòa giải dân tộc?
Đây là một câu hỏi lớn đòi hỏi một câu trả lời chân thật. Quả thực là Đảng Cộng Sản không muốn nói tới hòa giải dân tộc. Trong bài viết ngày 27/04 với tựa đề “Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một” ông Tô Lâm chỉ nói tới hòa hợp dân tộc. (“Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một” thực ra là một khẩu hiệu chiến tranh của ông Hồ Chí Minh trước đây nhằm khẳng định quyết tâm đánh gục Việt Nam Cộng Hòa và thống nhất đất nước dưới chế độ cộng sản bằng mọi giá). Trong diễn văn ngày 30/04, ông Tô Lâm chỉ nhắc tới hòa giải dân tộc một lần một cách ngược ngạo qua cụm từ “hòa hợp, hòa giải dân tộc” Nhưng làm sao có thể có hòa hợp sau xung đột và thù hận trước khi đã có hòa giải? Làm sao có thể tới đích trước khi ra đi? Hơn nữa ông vẫn coi cuộc nội chiến vừa qua là cuộc “chiến tranh chống Mỹ cứu nước” hàm ý rằng những người trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước đây chỉ là những tay sai của đế quốc Mỹ. Và ông vẫn nhấn mạnh Việt Nam phải đặt dưới quyền “lãnh đạo tuyệt đối” của Đảng Cộng sản. Như thế hòa hợp đối với Tô Lâm chỉ là phục tùng Đảng Cộng Sản. Vài ngày sau ông Phạm Minh Chính nói thêm rằng chính sách giúp đỡ nhà ở cho người nghèo phải “dành ưu tiên cho các gia đình cách mạng hoặc có công với cách mạng”. Rõ ràng là vẫn phân biệt đối xử. Rõ ràng là không có hòa giải dân tộc.
Nhưng tại sao Đảng Cộng Sản không muốn hòa giải dân tộc dù đó là điều kiện bắt buộc để đất nước có thể động viên mọi sinh lực và vươn lên? Đó là vì đối nghịch với bản chất của Đảng Cộng Sản, hòa giải là một tình yêu trong khi tín ngưỡng của chủ nghĩa Mác – Lênin, tôn giáo của Đảng Cộng Sản, là căm thù. Đó cũng là vì hòa giải đòi hỏi đặt quyền lợi đất nước lên trên hết và nhìn nhận chỗ đứng ngang nhau và các cơ hội đồng đều cho mọi công dân trong khi Đảng Cộng Sản tự đặt mình lên trên đất nước và dân tộc. Đối với họ một nước Việt Nam chia rẽ và tụt hậu nhưng do Đảng Cộng Sản độc quyền thống trị vẫn còn hơn một đất nước Việt Nam đoàn kết và phồn vinh nhưng Đảng Cộng Sản có thể mất chính quyền. Điều này có thể thấy rõ. Hiện nay trong bộ máy nhà nước và trong các công ty quốc doanh tất cả các chức vụ từ cấp phó phòng trở lên đều chỉ dành cho đảng viên cộng sản, trong công an và quân đội các cấp bậc từ hạ sỹ quan trở lên cũng đều phải là đảng viên. Kiến thức và trí tuệ của 100 triệu dân Việt Nam chỉ được vận dụng trong số 5 triệu đảng viên cộng sản. Đảng Cộng Sản hành xử như một lực lượng chiếm đóng. Họ chỉ muốn khuất phục và thống trị chứ không muốn hòa giải với dân tộc Việt Nam.
Một lý do khác, trực tiếp hơn nhiều, là họ cảm thấy không thể hòa giải với nhân dân Việt Nam. Điều kiện cốt lõi của hòa giải là phải sòng phẳng với quá khứ, phải chấp nhận để mọi sự thực được phơi bày trong khi Đảng Cộng Sản đã chất chứa quá nhiều dối trá và tội ác.Kinh nghiệm Liên Xô và các nước Đông Âu đã cho thấy ngay khi các sự thực được phơi bày, các đảng cộng sản đều đã bốc hơi sau chỉ vài ngày dù những dối trá và tội ác của họ không thấm vào đâu so với Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Như vậy tương lai đất nước sẽ ra sao?
Chúng ta không thể chờ đợi một thiện chí nào nơi Đảng Cộng Sản. Nó sẽ chỉ nhượng bộ khi bị bắt buộc phải chọn lựa giữa cáo chung trong hòa giải dân tộc hay trong hỗn loạn mà chính nó là nạn nhân.
Tuy vậy chúng ta không có lý do để bi quan vì ngày đó không còn xa. Chế độ cộng sản đã đạt được tất cả những gì mà nó có thể đạt được sau khi chấp nhận kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa, nghĩa là hy sinh một nửa chủ nghĩa Mác – Lênin, từ bỏ kinh tế độc quyền nhà nước nhưng vẫn giữ chế độ độc tài đảng trị. Nó đã tích lũy đủ mâu thuẫn và đã đến lúc phải bỏ nốt nửa còn lại chủ nghĩa Mác – Lênin, nghĩa là bỏ chế độ độc tài đảng trị, dù muốn hay không. Từ một đảng tự nhận là của người nghèo để chống lại sự bóc lột của người giầu, nó đã biến thành đảng của người giầu để thống trị và bóc lột người nghèo. Từ một đảng khai thác sự căm thù của quần chúng nghèo khổ, nó đã trở thành đối tượng thù ghét của quần chúng nghèo khổ.
Chính sách “ngoại giao cây tre” đã bị lố bịch hóa vì chế độ cộng sản Việt Nam lệ thuộc Trung Quốc một cách quá lộ liễu. Kinh tế Việt Nam quá lệ thuộc vào xuất nhập khẩu, nhất là xuất khẩu sang Mỹ nhưng Mỹ đã nhận ra là Việt Nam chỉ gia công và lắp ráp hàng Trung Quốc để xuất khẩu. Ngành xây dựng chiếm gần 30% tổng sản lượng nội địa đang trên bờ phá sản. Hứa hẹn tăng trưởng kinh tế trên 8% trong năm 2025 rồi trên 10% từ năm 2026 đang bị lố bịch hóa trong mắt nhân dân Việt Nam.
Những phát ngôn và hành động của ông Tô Lâm từ một năm qua đã chứng tỏ Đảng Cộng Sản đang cố loay hoay tìm cách cải tổ mà vẫn giữ nguyên chế độ toàn trị nhưng đó chỉ là những loay hoay tuyệt vọng khiến chế độ tan nát nhanh chóng hơn.
Các đảng cộng sản không khác một tôn giáo lấy chủ nghĩa Mác – Lênin làm kinh thánh, khi kinh thánh bị vất bỏ thì tôn giáo lập tức phải bốc hơi. Thực tế là hiện nay không còn một đảng viên cộng sản Việt Nam nào tin ở chủ nghĩa này nữa, ngay cả ông Tô Lâm. Người cộng sản ngoan cố cuối cùng, là ông Nguyễn Phú Trọng, đã ra đi rồi. Vũ khí duy nhất mà các cấp lãnh đạo cộng sản còn có thể sử dụng để cố kéo dài thêm chế độ là khẩu hiệu “còn đảng còn mình”, nghĩa là đe dọa khối đảng viên rằng nếu để chế độ cáo chung thì họ sẽ mất hết quyền lợi và còn có thể lâm nguy sau tất cả những gì mà Đảng đã làm. Cuộc chuyển hóa về dân chủ sẽ nhanh chóng hơn và tốt đẹp hơn nếu chúng ta tước đi vũ khí này.
Muốn như thế chúng ta cần khẳng định không một ai phải lo âu trước những bước tiến của cuộc Cách Mạng Dân Chủ bởi vì cuộc cách mạng này không hề nhắm tiêu diệt hay hạ nhục một ai, trái lại nó là một cuộc cách mạng để giải phóng và tôn vinh mọi người. Sẽ tuyệt đối không có trả thù báo oán bởi vì chúng ta đã hiểu rằng thảm kịch của dân tộc đến từ hận thù và chia rẽ, và trả thù chỉ tăng thêm hận thù. Chúng ta tin rằng đất nước sẽ chỉ có tương lai nếu thành công trong một cố gắng hòa giải dân tộc toàn diện, thành khẩn và tận tình. Hòa giải và hòa hợp dân tộc sẽ phải là cố gắng lớn nhất và quan trọng nhất của đất nước ta trong nhiều thế hệ.
Các bạn nghĩ sao? Xin vui lòng cho biết ý kiến trong phần bình luận. Cảm ơn các bạn đã có nhã ý theo dõi và xin hẹn gặp lại các bạn trong các video tiếp theo.
👉 Theo dõi kênh tại đây
Cho đến ngày 31 tháng 7 năm 2025, chính quyền cộng sản vẫn đang giam…
Chúng ta phải đồng ý rằng không thể biến một phong trào điện hóa phương…
(VNTB) – Hệ thống chính trị độc tài của Lâm đặt mục tiêu kiểm soát quyền…
Jin-su nói rằng anh đã sử dụng hàng trăm danh tính giả để xin việc…
Chuyển hóa về dân chủ hoàn toàn có thể diễn ra một cách hòa bình…
« Nạn buôn người đang tăng nhanh đáng báo động ở Đông Nam Á », đó là…