
Cánh cửa hòa giải dân tộc, cánh cửa của một kỷ nguyên mới có rộng mở với các cá nhân đảng viên Cộng sản hay không phụ thuộc vào thái độ của anh em. Khi triệt tiêu những tiếng nói ôn hòa, điều còn lại chỉ là thù hận.
Chu Tuấn Anh
Anh em an ninh và tuyên giáo nên hiểu một điều: Sự đàn áp và tuyên truyền dối trá không mang lại kỷ nguyên mới cho đất nước. Nó chỉ làm cho đất nước sụp đổ và chia rẽ hơn mà thôi. Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên chưa bao giờ lợi dụng một tình thế bất lợi của đất nước để kích động và chia rẽ. Nếu ai đó nói như vậy thì đó là một sự chụp mũ và ngụy biện đáng giận. Chúng tôi cũng chưa bao giờ phân biệt phia tuyên giáo, phe công an, hay phe quân đội cả. Mọi người đều là đồng bào, là anh em, cùng nhau phấn đấu cho hòa giải dân tộc và dân chủ đa nguyên.
Dù bối cảnh của đất nước có thể thay đổi, dù là kinh tế hay xã hội, nhưng vấn đề của đất nước ngày hôm nay vẫn còn nguyên. Đất nước cần dân chủ, người dân cần nhân quyền. Không phải để trả thù báo oán và lôi lại những sai lầm quá khứ của nhau để đấu tố. Chúng ta cần dân chủ, nhân quyền để đi lên. Dân chủ không chỉ để mọi người Việt Nam thấy mình được lựa chọn, có chỗ đứng trên đất nước Việt Nam, mà còn khai sinh ra một đất nước Việt Nam mới mà mọi người có một tương lai chung với nhau. Nhân quyền để nhìn nhận chúng ta đều có mỗi con người phổ quát trong bản thân mình và chúng ta phải tôn vinh những quyền tự do, những giá trị con người. Bằng không, đất nước sẽ tiếp tục phải sống trong kỷ nguyên cũ của độc tài, của tập quyền và bạo lực chính trị.
Trên tinh thần đó, chúng ta thấy hòa giải dân tộc lại càng hiện lên như một nhu cầu khẩn thiết để dân tộc Việt Nam trở lại là một dân tộc có sinh hoạt quốc gia lành mạnh. Nhìn vào sự thật tuyệt đối không phải để trả thù hay báo oán, mà là điều cần thiết để chúng ta nhận ra rằng mình cần buông bỏ bạo lực, cần thứ tha cho nhau và được chấp nhận trong tình đồng bào, anh em. Những bộ óc độc đoán, không chịu xét lại, chỉ khiến đất nước mất thêm thời gian, trong khi bạo lực và bất công vẫn tiếp diễn. Những bộ óc độc đoán ấy không nhìn thấy chiều sâu của vấn đề; họ có thể nói rằng đất nước vẫn ổn, vẫn phát triển, cho đến khi mọi chuyện vượt quá khả năng sửa chữa.
Nếu đọc những gì anh em viết, tôi có thể cảm thấy anh em nhìn ra được vấn đề là “sao lại bắt lực lượng an ninh chịu hết mọi trách nhiệm cho mọi vấn đề ngày hôm nay của đất nước” khi nói “khoác chiếc áo oan sai cho lực lượng an ninh”. Nếu như vậy thì anh em phải thấy được sự nguy hại của việc đưa chế độ hoàn toàn trở thành một đảng cướp bóc và công an trị. An ninh có thể là tác nhân của hòa giải dân tộc nếu ngay từ bây giờ chủ động “chuộc lỗi” bằng cách hướng đến thả tự do hoàn toàn cho những tù nhân chính trị, gặp những nạn nhân của bạo lực và dân oan để xin lỗi họ, cầu mong sự tha thứ từ bây giờ nếu trước đó anh em đã phạm tội với đồng bào của mình.
Điều đó có thể khó, nhưng nó đòi hỏi một sự dũng cảm, vì dù sao cũng không thể lảng tránh mãi. Khi đất nước có dân chủ, có những con người thiết tha với hòa giải dân tộc và nhân danh sự liên tục của nhà nước để tiến hành xin lỗi, đền bù cho những nạn nhân của chế độ, họ sẽ tiếp sức và động viên anh em trong tiến trình đó. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải phấn đấu để đảm bảo rằng những người lãnh đạo tiến trình dân chủ hóa là những người thực sự của hòa giải dân tộc. Hiện nay, anh em cần chủ động đối thoại với những người đó trên tinh thần cầu thị, không nên đối xử với họ bằng bạo lực hay đe dọa. Cánh cửa hòa giải dân tộc, cánh cửa của một kỷ nguyên mới có rộng mở với các cá nhân đảng viên Cộng sản hay không phụ thuộc vào thái độ của anh em. Khi triệt tiêu những tiếng nói ôn hòa, điều còn lại chỉ là thù hận.
Chúng ta hiện nay có thể vẫn còn khác biệt với nhau về quan điểm cụ thể, nhưng phải nhìn nhận với nhau là đất nước đang có vấn đề và cần phải tìm một lối thoát để đất nước vươn lên và phải có những cố gắng tương xứng, vượt lên chính bản thân mình để có được.
Chu Tuấn Anh
(05/08/2025)