
Xin chào toàn thể quý anh chị em đang theo dõi. Tôi là Khổng Thị Hường, sinh năm 1987. Hiện tại tôi đang sống ở Ba Vì, Hà Nội, nhưng quê quán của tôi là xã Lũng Hòa, Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc. Câu chuyện của tôi thật sự rất dài và đầy uất ức, tức tưởi. Là một công dân lương thiện của Việt Nam, không chỉ tôi mà rất nhiều người dân khác đang phải chịu những mức án oan ức.
Gia đình tôi, bố tôi là một cựu chiến binh. Bố tôi tên Khổng Duy Bền, sinh năm 1954. Năm 1977, khi anh trai tôi mới 1 tuổi, bố tôi tình nguyện đăng ký đi bộ đội, tham gia chiến trường Vị Xuyên, Hà Giang. Từ năm 1977 đến 1979, bố tôi làm nhiệm vụ nấu ăn, phục vụ tân binh. Trong một lần đi lấy củi cùng đồng đội, bố bị giặc tấn công, chấn thương nặng, ngất đi và mất hoàn toàn giấy tờ. Khi ra quân, bố mang về nhiều thương tật nhưng không được hưởng bất kỳ chính sách nào cho thương bệnh binh hay người có công với cách mạng, vì giấy tờ bị khai nhầm họ tên (từ Khổng Duy Bền thành Nguyễn Duy). Dù vậy, bố tôi vẫn là người lương thiện, chỉ biết chăn nuôi và làm theo chính sách của Đảng và Nhà nước.
Sau khi về địa phương, bố tôi tham gia khai hoang phục hóa đất cằn cỗi theo lời kêu gọi của Đảng, biến chúng thành ruộng màu mỡ. Đến năm 1993, khi phân chia ruộng đất, bố tôi được chia phần. Gia đình chúng tôi canh tác và đóng thuế đầy đủ. Nhưng đến năm 2017, khi đang canh tác, Ủy ban Nhân dân xã Lũng Hòa (huyện Vĩnh Tường) đột ngột cho máy xúc vào san lấp, tước đoạt đất của gia đình tôi và nhiều hộ dân khác, mà không có bất kỳ văn bản quyết định thu hồi đất nào. Chúng tôi cầu cứu lên huyện, tỉnh, nhưng không ai giải quyết. Lúc đó, bà Hoàng Thị Thúy Lan (vừa bị án 14 năm tù vì tham nhũng) làm Bí thư tỉnh, và người dân kêu cứu rất nhiều nhưng vô ích.
Họ ép dân nhận tiền bồi thường chỉ 83-90 triệu đồng/sào, mà không có quyết định. Gia đình tôi càng khiếu nại, đất càng bị thu hồi thêm, tổng cộng mất 1.200 m², trong đó một phần bị cướp trắng để giao cho Tập đoàn Phúc Sơn của Nguyễn Văn Hậu (hậu pháo, bị án 35 năm tù). Họ còn thuê xã hội đen để đe dọa, đánh đập dân không đồng ý. Tôi yêu cầu Ủy ban Nhân dân huyện Vĩnh Tường ban hành đầy đủ văn bản thu hồi đất theo luật: thông báo, đo đạc, kiểm đếm. Nhưng họ chỉ đưa quyết định 66 ngày 2/8/2017 cho 119,8 m², trong khi thực tế thu hồi gấp 10 lần. Càng khiếu nại, đất càng mất, vì họ cấu kết với nhau chia phần trăm.
Họ ban hành văn bản khống, giả mạo chữ ký dân, thu hồi mà không kiểm đếm. Họ ép dân với giá rẻ, rồi phân lô bán nền với giá gấp hàng nghìn lần (25-30 m² bán 3 tỷ). Ngày 25/3/2021, họ tiếp tục thu hồi thửa đất 767 của tôi (mua từ dân năm 2009, 450 m², chuyển đổi chỉ 274 m²). Tôi không đồng ý vì nằm ngoài quy hoạch, họ đổ đất biến thành ao tù từ 2017 đến 2021. Khi có quyết định, diện tích chênh lệch (chỉ thu 272 m², thực tế 450 m²), tôi khiếu nại yêu cầu đo đạc lại, nhưng không được giải quyết. Họ kéo dài ủy quyền 5 ngày, đuổi tôi ra khỏi buổi làm việc vì tôi biết quá nhiều sai phạm (tôi thu thập 5kg hồ sơ).
Dự án phê duyệt chỉ 32,71 ha, nhưng thu hồi 40,1 ha, vượt 25%. Họ thay đổi quy hoạch 4 lần, chia giai đoạn thu hồi, thu hồi khống (một hộ thu 6.311 m² trong quyết định chỉ 2.001 m² cho 9 hộ). Không đo đạc, không giải quyết khiếu nại. Ngày 16/7/2021, Chủ tịch huyện Vĩnh Tường Lê Nguyễn Thành Trung ký quyết định cưỡng chế. Họ huy động công an, cảnh sát cơ động, xã hội đen vây từ đêm trước. Gia đình tôi (bố 1954, mẹ 1955, chị gái 1982, cháu 2004, tôi 1987) chỉ là người già, phụ nữ, trẻ em, không vũ khí, chỉ yêu cầu lập biên bản, đo đạc trước cưỡng chế.
Nhưng Phó Chủ tịch Hoàng Tuấn Tam thực hiện chỉ huy đánh đập. Họ cuốn chăn đánh, cháu tôi 16 tuổi chạy trốn dưới cống nghĩa trang. Tôi bị đánh, lôi kéo, bóp vú, giày đinh dẫm te tua máu. Họ đẩy chúng tôi ra ngoài, không trả xe máy. Quá uất ức sau 6 năm, tôi livestream kêu cứu lên Ủy ban Kiểm tra Trung ương và Quốc hội. Video được chia sẻ hơn 1.000 lượt, nhưng tài khoản tôi và cháu bị đánh sập. Trang “Vỉa hè đường phố” đăng lại.
Sau cưỡng chế, công an vây bắt bố tôi, đe dọa. Tôi gửi đơn lên Thanh tra Chính phủ (Nguyễn Thị Kim Anh, bị án 14 năm vì hối lộ), Thanh tra Bộ Xây dựng, Ủy ban tỉnh Vĩnh Phúc. Họ yêu cầu tỉnh giải quyết, tôi cung cấp bằng chứng, hẹn 6/9/2021 làm việc. Nhưng bị đe dọa liên tục. Ngày 17/9/2021, công an huyện lừa tôi lên xã Ba Trại sửa căn cước công dân. Tôi chở con gái (Bùi Ngọc Như Ý) đi. Tại đó, họ giật chân con tôi để hoảng loạn, vứt dép ra ngoài dụ tôi đuổi theo. Không thành, Nguyễn Đức Việt cướp điện thoại, giật con gái khỏi tay, áp giải tôi như tội phạm, cướp lắc vàng, đẩy lên xe về trụ sở.
Tại công an huyện, họ ép cung với nhân chứng giả (công nhân của hậu pháo), đánh đập, kẹp bút bi vào tay, tạt nước, tra tấn. Họ chửi “một mình mày chống làm sao được”. Tôi không nhận, họ cho siêu âm thai (tôi không có), đánh tiếp bằng nạng gỗ (Nguyễn Văn Phương đánh). Chuyển tôi lên trại giam tỉnh Vĩnh Phúc, giam phòng 02, không chăn màn, muỗi nhiều, đe dọa. Tôi tuyệt thực 6 ngày, kêu oan, viết máu bằng gọng khẩu trang. Họ ép nhận tội “xuyên tạc, vu khống chủ tịch huyện cướp đất cựu chiến binh”, đe dọa lôi chị và cháu tôi vào. Tôi nhận để về với con, nhưng phản cung sau.
Gia hạn giam 3 tháng, không cho luật sư, giam phòng tối, cắt nước, xịt hơi cay, cắt quần áo mùa đông, tra tấn (Nguyễn Thị Hương Thảo tạt nước khi tôi ho). Tôi kêu oan liên tục. Tại tòa, tôi không nhận tội, kêu oan, nhưng bị án 2 năm tù tội lợi dụng quyền tự do dân chủ (điều 331). Đến ngày 27/2/2023, họ bắt tôi đi thi hành án tại trại giam số 1 Thanh Phong, Nông Cống, Thanh Hóa. Ở đó, tôi được vào làm bếp nấu ăn bán cho phạm nhân. Tôi tận mắt chứng kiến các thực phẩm bẩn nấu cho phạm nhân, cán bộ bảo tôi cân điêu thiếu cho phạm nhân nhưng tôi không nghe. Họ bắt làm tất cả những ngày không được nghỉ ngơi ngày nào. Sau đó, họ chuyển tôi sang đội 38 làm dứa, tận mắt tôi chứng kiến cảnh quản giáo đánh đập phạm nhân, chửi bới phạm nhân dù bà già sinh năm 1949 vẫn phải lao động bốc ngày 4,5 tấn dứa. Bà 60 tuổi phải dập lõi dứa 5 tấn mới đạt chỉ tiêu. Phạm nhân bị bệnh tai biến 3 ngày không được viên thuốc nào, đến khi tôi phải cãi nhau với cán bộ y tế mới cho bà xuống bệnh xá. Còn tôi khi lao động môi trường bẩn thỉu bị rona thần kinh, mới đầu chỉ là một nốt to bằng ngón tay đau rát. Tôi xin thuốc họ không cho đến khi cả hai chân tôi loét da. Cảm giác như ai đó đốt da thịt mình sống vậy. Tôi phải xuống y xá tụt quần xuống giữa bệnh xá kêu to gặp ban giám thị thì cán bộ mới cấp thuốc cho tôi. Ở đó chúng tôi phải tắm nước bẩn đầy bùn đất đỉa vắt vì họ bơm nước ao vào cho phạm dùng. Đồ chế độ toàn đồ bẩn nên tôi từ chối nhận. Vì tôi không nhận tội nên họ chuyển tôi sang khu quản chế đến lúc hết án.
Con gái tôi 21 tháng hoảng loạn, khóc đêm, đến giờ vẫn không dám gần mẹ. Chồng tôi làm đơn cầu cứu đến cơ quan báo chí, thanh tra tỉnh ủy, hiệp hội phụ nữ tỉnh Vĩnh Phúc, tòa án, viện kiểm sát tỉnh Vĩnh Phúc, v.v., nhưng vô ích. Bố tôi vác cả trăm đơn đi kêu oan đều không được giải quyết, đùn đẩy cho nhau. Họ vi phạm điều 119 Bộ luật Tố tụng, coi tôi nguy hiểm dù nuôi con nhỏ.
Sau tù, tôi tố cáo, công an tỉnh Vĩnh Phúc điều tra nhưng kết luận “không dấu hiệu tội phạm”, bao che giả mạo hồ sơ, thu hồi đất trước quyết định, diện tích ngoài quy hoạch. Khi tôi làm đơn tố giác tội phạm thì tôi lại bị chính cơ quan điều tra tỉnh Vĩnh Phúc đe dọa, lăng mạ, yêu cầu rút đơn nhưng tôi không nghe thì họ ra thông báo kết luận không có dấu hiệu tội phạm tham ô tham nhũng. Nhưng tôi không được nhận, tôi yêu cầu cũng không được nhận. Và giờ tôi khiếu nại cũng không được mời làm việc giải quyết khiếu nại. Điều 331 áp dụng cho dân oan nói sự thật, vi phạm quyền tự do ngôn luận (điều 25 Công ước LHQ, điều 40 Hiến pháp). Tôi mong Liên hợp quốc kiểm tra. Bố tôi mất niềm tin, uất ức vì cống hiến vô ích. Nhiều dân oan khác tương tự, như bà 72 tuổi Thanh Hóa bị tù tội chống người thi hành công vụ chỉ vì quay cưỡng chế.
Nguồn: www.facebook.com