
Milovan Djilas là nhà nghiên cứu lý thuyết Cộng sản và từng là ủy viên Bộ Chính trị đảng Cộng sản Nam Tư, Phó Chủ tịch Nhà nước Cộng sản Nam Tư, Chủ tịch Quốc hội Cộng sản Nam Tư. Sau khi phản tỉnh ông viết trong tác phẩm Giai Cấp Mới: Một phân tích về hệ thống Cộng sản, xuất bản năm 1957 như sau:
“Trong một thời gian dài, đảng Cộng sản cố tình che giấu bản chất của mình. Quá trình hình thành của giai cấp mới không chỉ được che đậy bằng những thuật ngữ xã hội chủ nghĩa mà quan trọng hơn bằng hình thức sở hữu mới, sở hữu tập thể … Bản chất giai cấp của hình thức sở hữu này được che đậy bằng bình phong quyền lợi của toàn dân tộc“. (Giai Cấp Mới, Phạm Minh Ngọc dịch theo bản tiếng Nga, Talawas, 2005).
Cũng trong tác phẩm Giai Cấp Mới, Milovan Djilas viết: “Năm 1936, nhân dịp công bố Hiến pháp mới, Stalin tuyên bố rằng ở Liên Xô đã không còn giai cấp bóc lột, nhưng trên thực tế người ta không chỉ thực hiện xong quá trình thủ tiêu các nhà tư sản và các giai cấp khác của chế độ cũ mà còn thiết lập một giai cấp hoàn toàn mới, chưa từng có trong lịch sử”.
Nhưng câu này của Milovan Djilas mới là chí lý: “Các lãnh đạo Cộng sản xử lý tài sản quốc gia như của riêng họ, nhưng đồng thời họ cũng lãng phí nó như thể nó là của người khác”.
Thời gian dài trôi qua từ khi tác phẩm ra đời nhưng bản chất của chế độ Cộng sản tại năm nước Cộng sản còn lại, trong đó có Việt Nam, vẫn đúng như Milovan Djilas nhận xét.
“Giai cấp mới” hình thành sau cuộc “đấu tranh giai cấp” tại các nước cộng sản, trong đó có Việt Nam. “Giai cấp mới” nắm giữ toàn bộ quyền lực. Tài sản xã hội trở thành tài sản của “giai cấp mới” này.
Sự tiêu pha và lãng phí của họ đã làm cho Việt Nam, một đất nước nhiều tiềm năng, thành là một nước nghèo so với tiêu chuẩn phát triển chung của thế giới. Các thế hệ Việt Nam đã đổ mồ hôi, nước mắt và cả máu để nuôi dưỡng “giai cấp mới” hoàn toàn không làm một việc gì hữu ích cho xã hội ngoài hút máu dân tộc Việt.
Khái niệm “nhân dân làm chủ” chỉ là một chiếc bình phong để “giai cấp mới” toàn quyền sử dụng tài sản của đất nước như của chính mình, cũng như có toàn quyền lãng phí tài sản đất nước như không phải của mình.
“Giai cấp mới” hình thành bằng phương tiện “bạo lực cách mạng”. Cha đẻ của phương tiện này là Lenin và Felix Dzerzhinsky. Lenin khai triển quan điểm “đấu tranh giai cấp” của Marx trong Tuyên ngôn Đảng Cộng sản nhưng Felix Dzerzhinsky mới là người áp dụng một cách tàn bạo để tiêu diệt mọi mầm mống đối kháng tại Nga sau 1917.
Sergei Melgunov, một sử gia Nga nổi tiếng, chủ bút của tạp chí Tiếng vọng từ Quá khứ (Voice of the Past) và tác giả của nghiên cứu Khủng Bố Đỏ tại Nga 1918-1923 (The Red Terror in Russia 1918-1923) được in lần đầu tại Đức năm 1924, cho biết, danh từ “Red Terror” không phải là tiếng để báo chí hay dân chúng ám chỉ tội ác của Felix Dzerzhinsky hay kết án y, mà danh từ do chính Dzerzhinsky thừa nhận và cơ quan an ninh Cheka đã dùng trong các tài liệu chính thức của tổ chức.
Trong tài liệu của Cheka, mục đích của tổ chức này là “tận diệt mọi kẻ thù của giai cấp vô sản”.
Không riêng đàn ông mà vợ con những người tình nghi là phản cách mạng cũng bị giết. Trong nhiều trường hợp, trẻ em bị xử bắn trước sự chứng kiến của cha mẹ nhưng cũng có khi cha mẹ bị xử bắn trước mắt con cái còn rất nhỏ của họ.
Dzerzhinsky công khai thừa nhận và ủng hộ phương pháp khủng bố: “Chúng ta ủng hộ khủng bố có tổ chức. Khủng bố là một điều cần thiết trong thời kỳ cách mạng. Mục tiêu của chúng ta là chiến đấu chống kẻ thù của Chính quyền Xô Viết và trật tự sống mới. Chúng ta kết án nhanh chóng. Trong hầu hết trường hợp, chỉ cần một ngày, giữa bắt giữ kẻ phạm tội và xử án”.
Do đó, không lạ gì tượng Dzerzhinsky được dựng tại Việt Nam.

Milovan Djilas viết về bản chất, nguồn gốc lịch sử hình thành nên “giai cấp mới” nhưng ông có thể đã sót một đặc điểm quan trọng, “giai cấp mới” còn gồm những con người ích kỷ, vô lương tâm và vô cảm.
Mấy năm trước, nhìn bức hình các bà cụ đứng trong cơn mưa tầm tã để nhận một “bằng khen” trong khi chiếc dù duy nhất được dùng để che cho Nguyễn Xuân Phúc để thấy sự băng hoại, thối rữa về đạo đức trong xã hội Việt Nam ngày nay trầm trọng đến mức độ nào.

Thời gian đó nếu ai phê bình ông Nguyễn Xuân Phúc, có thể bị kết án 15 năm tù dù hôm nay cả nước đều biết các ông Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, Vương Đình Huệ v.v.. là ai.
Tham nhũng dưới chế độ Cộng sản không phải phát xuất từ bản chất tham lam của một số người ở đâu cũng có thể có.
Tham nhũng tại Việt Nam có tính đảng vì chính đảng Cộng sản tạo môi trường cho tham nhũng sinh sôi, nuôi dưỡng tham nhũng lớn và tạo điều kiện để tham nhũng hoành hành.
Đối diện với tầng lớp cai trị, bộ máy tuyên truyền và bạo lực trấn áp khủng khiếp và thường trực của chế độ Cộng sản đã biến phần lớn người Việt thành một tầng lớp chỉ biết phục tùng vì mất hết khả năng chống đối.
Trời hành họ còn biết kêu trời nhưng đảng hành thì không ai dám kêu đảng. Nhà tù đang chờ họ. Trấn áp đang chờ họ. Chết đói, chết khát đang chờ họ. Bộ máy kìm kẹp của đảng Cộng sản siết chặt đến mức làm tê liệt ý thức phản kháng của con người. Họ lầm lũi như đoàn nô lệ da đen đi tìm một nơi để gọi quê hương.
Suốt thời gian chịu đựng Covid, hàng triệu người dân phải đã trở về trong căn nhà trơ trọi và bên ngoài mùa mưa đang đến, nước lụt đang dâng. Có tiếng than, tiếng khóc nửa đêm nhưng tuyệt nhiên không có tiếng trả lời hay an ủi.
Nhưng rồi đại dịch qua đi, những người dân bất hạnh lại sẽ vào thành phố tìm đường sống vì không còn gì để sống trên nơi chôn nhau cắt rốn. Và cứ thế, cuộc đời của tầng lớp người bị trị tại Việt Nam sẽ bị vùi dập trong trầm luân thống khổ cho đến chết.
Tìm ra những người biết đau và biết nhục tại Việt Nam rất khó nhưng phải tìm cho ra. Bởi vì, bài học từ các nước bị độc tài cai trị cho thấy, chính những người biết đau và biết nhục đã thay đổi vận mệnh đất nước họ.
Việt Nam có thể còn khá lâu nhưng nguyên lý không thay đổi, chỉ có những người biết đau, biết nhục mới thay đổi được vận mệnh Việt Nam.
Trần Trung Đạo
Nguồn: baotiengdan.com