Truyền thông đích thực : sáng tỏ sự thật – lớn mạnh tình người (Nguyên Việt)

Truyền thông trong thời đại hôm nay không còn bị giới hạn trong phạm vi báo chí, xuất bản, hay những cơ quan ngôn luận truyền thống. Nó đã trở thành một không gian mở, đa tầng, nơi mọi con người đều có thể tham gia, chia sẻ và kiến tạo ý nghĩa. Chính trong sự chuyển dịch này, truyền thông bộc lộ rõ bản chất sâu xa của nó: một sân chơi chấp nhận đối thoại tri thức.

Bản án cho Trịnh Bá Phương hay là bản án cho chính chế độ ? (Ls Đặng Đình Mạnh)

Cho dù không lạ gì bản chất phản động, bất nhân của chế độ, thế nhưng, trong ngày cuối Tháng Chín, dư luận cả trong và ngoài nước vẫn sửng sốt trước tin Trịnh Bá Phương, một dân oan Dương Nội và là người lên tiếng mạnh mẽ về diễn biến Bộ Công an tấn công đẫm máu vào Đồng Tâm, bị đưa ra xét xử lần hai tại Đà Nẵng và phải nhận bản án lên đến 11 năm tù giam theo Điều 117 Bộ luật Hình sự.

Thủ thành, thủ thân và thủ thể chế (Nguyễn Hoàng Văn)

Sự ồn ào phát sinh từ cái tên “Tiến sĩ Đoàn Hương” làm tôi nghĩ đến những tranh cãi dữ dội quanh nhân vật Trautmann trong Thủ Thành (The Keeper) trước khi được sống bình thường, được xem là chẳng dính dáng gì đến những tội ác của cái thể chế mà mình đã được dưỡng dục và, thậm chí, đã từng hăng hái phụng sự bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Tự định vị mình trong “Phe Trục”, một “nốt trầm lệch pha” trong chiến lược của chế độ CSVN (Ls Đặng Đình Mạnh)

Ngày 2 Tháng Chín 2025, tại Quảng trường Ba Đình, chính quyền Cộng Sản Việt Nam tổ chức lễ cho cái gọi “kỷ niệm 80 năm Quốc khánh” với một cuộc diễu binh quy mô lớn. Nhưng điểm gây chú ý và tranh cãi không phải là số lượng binh sĩ hay khí tài được phô diễn, mà là sự hiện diện của các đội hình binh sĩ đến từ bốn quốc gia: Trung Cộng, Nga, Lào và Cao Miên.

Thư của vợ chồng Nông Thị Vàng (*) – Tư liệu lịch sử

(*) Nông Thị Vàng là em họ của Nông Thị Xuân-mẹ của Nguyễn Tất Trung-, Nguyễn Tất Trung là con của Nguyễn Tất Thành HCM. Trong thư của anh thương binh, họ Nông viết nhầm là họ Nguyễn. Cao Bằng ngày 29 tháng 7 năm 1983. Kính gởi Ông Nguyễn hữu Thọ, Chủ tịch quốc hội nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Tôi là một thương binh đã 25 năm nay vô cùng đau khổ, không dám hé răng với ai. Không phải chỉ vì vết thương bom đạn, chiến tranh mà là một vết thương lòng vô cùng nhức nhối. Nay tôi sắp được từ giã cái xã hội vô cùng đen tối này đi sang thế giới khác, tôi phải chạy vạy rất khó khăn mới viết được bức thư này lên Chủ tịch, hy vọng ông còn lương tri, lương tâm đem ra ánh…