LGT: Giữa lúc giá nhà tăng vọt và đời sống người lao động ngày càng chật vật, hình ảnh một biệt thự trị giá hàng chục tỷ đồng gắn với tên tuổi người thân của một quan chức cấp cao lại khiến nhiều người suy nghĩ. Không phải vì sự giàu có, mà vì câu hỏi muôn thuở: Liệu lao động lương thiện có còn đủ sức giúp con người mưu cầu một mái nhà tử tế?

Giấc mơ xa xỉ của người làm công ăn lương
Tôi là công nhân trong khu công nghiệp Bình Dương, thu nhập trung bình khoảng 15–20 triệu đồng mỗi tháng. Nếu tăng ca thường xuyên, có thể đạt hơn 25 triệu. Với mức lương đó, dù tiết kiệm tối đa, cũng phải mất hàng chục năm mới đủ mua một căn hộ nhỏ vài tỷ đồng. Thực tế, với chi phí sinh hoạt, nuôi con, chữa bệnh, việc sở hữu nhà là điều quá xa vời với đa số người lao động.
Trong khi ấy, ở đâu đó, những ngôi biệt thự trị giá hàng chục tỷ vẫn mọc lên, gắn với tên tuổi của một vài người có chức, có quyền. Người ta nói họ “chăn nuôi lợn, buôn chổi đót ” – nhưng những phép tính đơn giản cho thấy điều đó khó có thể tin được. Ai cũng hiểu, nhưng ít người dám hỏi thẳng: Nguồn tiền ấy đến từ đâu?
Khoảng cách không chỉ là tiền bạc
Giữa người dân và giới chức đang tồn tại một khoảng cách ngày càng rộng, không chỉ về thu nhập mà về niềm tin và công bằng. Một người buôn bán nhỏ sai sót chút thuế có thể bị xử phạt, trong khi nhiều người có quyền lực lại dễ dàng che giấu khối tài sản khổng lồ vượt xa mức thu nhập hợp pháp.
Pháp luật đã có quy định về kê khai tài sản, nhưng phần lớn vẫn chỉ mang tính hình thức. Việc giám sát thường “nội bộ”, thiếu độc lập, và người dân không có cơ chế tiếp cận thông tin. Khi công bằng bị lệch, lòng tin cũng rạn nứt. Người dân cảm thấy mình đang sống trong cùng một đất nước, nhưng không cùng một mặt phẳng của cơ hội.
Một xã hội chỉ thật sự bền vững khi người dân tin rằng lao động chân chính có thể mang lại cuộc sống đủ đầy, chứ không phải chỉ quyền lực hay “quan hệ”. Nếu không có niềm tin ấy, những khẩu hiệu về chống tham nhũng hay cải cách chỉ còn là lời hứa lặp lại.
Niềm tin bắt đầu từ sự minh bạch
Không ai đòi hỏi xã hội phải bình đẳng tuyệt đối. Nhưng người dân có quyền được thấy sự minh bạch thật sự: Quan chức phải giải trình được nguồn gốc tài sản của mình, và quy trình giám sát phải độc lập, công khai. Chỉ khi đó, niềm tin vào sự liêm chính của bộ máy mới có thể được khôi phục.
Tôi không viết những dòng này để phán xét ai, mà để chia sẻ một ước mơ giản dị: Rằng một ngày nào đó, người lao động Việt Nam có thể mua được một mái nhà nhỏ bằng đồng tiền lương thiện, và những người nắm quyền lực – nếu thực sự trong sạch – cũng có thể ngẩng cao đầu giữa niềm tin của nhân dân.
Chúng tôi vẫn muốn tin, nhưng niềm tin ấy đang rỉ máu. Mỗi khi nhìn vào sự xa hoa của những người mang danh “phục vụ nhân dân”, chúng tôi không còn thấy Đảng trong họ nữa – mà chỉ thấy lương tâm mình bị cào xé, phẫn uất trước sự im lặng và bất công.
Chu Nguyên Hương
Nguồn: baotiengdan.com

