Tiếng kêu cứu cho Lê Hữu Minh Tuấn và Nhân quyền trong nhà tù Việt Nam (Đoàn Bảo Châu)

Tôi viết những dòng này trong cơn phẫn nộ và tuyệt vọng. Một con người đang dần bị đẩy tới lằn ranh của sự sống – một tù nhân lương tâm, một nhà báo độc lập – đang bị bỏ mặc trong bóng tối của nhà tù, nơi những tuyên ngôn về “quyền con người” của chính quyền chỉ là lớp son giả tạo che phủ sự tàn bạo. Đó là trường hợp của Lê Hữu Minh Tuấn, thành viên Hội Nhà báo Độc lập Việt Nam (IJAVN), người đang gánh chịu hậu quả của một hệ thống vừa kết tội anh bằng điều luật mơ hồ, vừa triệt tiêu anh bằng những đòn tra tấn chậm rãi mang tên “từ chối y tế”.

Tuấn đang mắc hàng loạt bệnh nghiêm trọng: viêm loét đại tràng, viêm gan, trĩ mãn tính, đại tiện ra máu kéo dài, sức khỏe suy kiệt. Thế nhưng, thay vì được chữa trị, anh bị tước đoạt quyền tiếp cận chăm sóc y tế tối thiểu. Thuốc gia đình gửi vào bị gỡ nhãn, xóa hướng dẫn, biến thành vô dụng. Điều này không còn là sự cẩu thả, mà là chủ ý – một hình thức tra tấn tinh vi nhằm triệt hạ thể xác một cách từ từ nhưng chắc chắn.

1. Sự phản bội Công ước quốc tế và dối trá của hệ thống pháp luật

Một trong sáu clip chính quyền Việt Nam dùng để đưa vào “kiến nghị khởi tố” với tôi là clip tôi lên tiếng bảo vệ quyền con người của tù nhân, đặc biệt là tù nhân lương tâm, chống lại sự đối xử tàn nhẫn và tra tấn. Việt Nam đã phê chuẩn Công ước Chống Tra tấn của Liên Hợp Quốc từ năm 2014, nội luật hóa trong Hiến pháp và các bộ luật hình sự, tố tụng. Nhưng những văn bản ấy chỉ nằm chết trên giấy. Thực tế, trong suốt sáu năm qua, hàng loạt tù nhân lương tâm đã chết trong trại giam: Đỗ Công Đương, Đào Quang Thực, Huỳnh Hữu Đạt… Những cái chết âm thầm, không lời giải thích, không một dòng điều tra độc lập.

Lê Hữu Minh Tuấn không phải là cá biệt, mà là phần nổi của tảng băng. Một chính quyền tự nhận là “pháp quyền xã hội chủ nghĩa”, nhưng lại biến nhà tù thành nơi giết mòn tù nhân, từ chối điều trị y tế, cô lập tinh thần, bỏ mặc bệnh tật – đó là gì nếu không phải tra tấn có hệ thống?

Tôi bị truy tố vì nói lên sự thật, vì bảo vệ mạng sống con người. Họ gọi đó là “tuyên truyền chống phá”. Nhưng nếu việc lên tiếng chống lại cái ác là tội, thì tội ác thật sự là sự im lặng của những kẻ thờ ơ trước đau khổ của đồng loại.

2. Trả thù và hủy diệt: tâm thức của quyền lực yếu hèn

Lê Hữu Minh Tuấn bị kết án 11 năm tù giam chỉ vì dám viết ra những gì anh tin là đúng. Nhưng bản án chưa đủ – người ta còn tiếp tục trừng phạt anh bằng cách để anh chết dần trong đau đớn, bị hủy hoại từng ngày. Có thời điểm, Tuấn chỉ còn dưới 40kg, thân thể suy nhược, tinh thần suy sụp.

Việc từ chối điều trị không đơn thuần là thiếu sót, mà là một hình thức trả thù chính trị. Nó nhắm đến những người dám lên tiếng, và cũng là thông điệp gửi đến xã hội: “Đừng mơ tưởng chống đối, đây là số phận của các người.”

Chúng ta đang chứng kiến một quyền lực không chỉ yếu đuối mà còn tàn nhẫn đến hèn hạ. Một nhà nước mạnh không cần phải hành hạ những người bất đồng. Chỉ những kẻ sợ hãi sự thật, không thể đối thoại, mới tìm đến hành vi phi nhân để duy trì sự cai trị.

3. Hãy lên tiếng, trước khi quá muộn

Tôi kêu gọi mọi người – trong và ngoài nước – hãy hành động ngay lúc này. Sự im lặng của chúng ta sẽ là sự đồng lõa. Chỉ có tiếng nói tập thể của xã hội dân sự, của truyền thông độc lập, của lương tri quốc tế, mới có thể tạo nên áp lực đủ mạnh để cứu sống một con người.

Đừng trông chờ báo chí nhà nước. Họ đã từ bỏ sứ mệnh phản ánh sự thật, trở thành chiếc loa phục tùng. Chính quyền chỉ hiểu được một thứ ngôn ngữ: áp lực dư luận. Hãy viết, hãy chia sẻ, hãy ký thỉnh nguyện thư, hãy yêu cầu các tổ chức quốc tế tăng cường giám sát và can thiệp.

Ủy ban Bảo vệ Ký giả (CPJ), Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW), Nhóm Công tác của LHQ về Giam giữ Tùy tiện đều đã lên án việc giam giữ Tuấn là phi pháp. Nhưng chỉ lên án thôi là chưa đủ. Chúng ta cần biến sự phẫn nộ thành hành động.

Lê Hữu Minh Tuấn không phải là tội phạm. Anh là người yêu nước bị trừng phạt vì dám yêu nước theo một cách trung thực. Trả tự do cho Tuấn không chỉ là nghĩa vụ nhân đạo, mà còn là một bài kiểm tra đạo đức đối với nhà nước Việt Nam – họ có thực sự tôn trọng các giá trị mà họ ký cam kết? Và cũng là một bài kiểm tra đối với chúng ta – những người còn tin vào công lý và nhân phẩm.

Tôi mong bài viết này sẽ lay động những ai còn băn khoăn, còn im lặng, còn tin rằng “chuyện đó không liên quan đến mình.” Nó liên quan. Bởi một khi cái ác thắng thế trong im lặng, ngày mai nạn nhân có thể là chính bạn.

Hãy hành động – vì Tuấn, vì công lý, và vì phẩm giá của chính chúng ta.

Đoàn Bảo Châu

Ngày 26 tháng 6, 2025

(mỗi cái share của các bạn là một tiếng nói của lương tri con người, xin cảm ơn)

Đây là 2 trong 6 clip chính quyền Việt Nam đưa vào kiến nghị khởi tố với tôi: https://www.youtube.com/watch?v=Ulugn959BZk&t=38s

Nguồn: www.facebook.com

About the author