
Chúng ta cần quả quyết rằng Việt Nam phải đi lên con đường dân chủ hóa nếu muốn có một tương lai. Chế độ đảng Cộng Sản Việt Nam không còn một lý tưởng nào để tiếp tục cầm quyền, họ cũng chẳng còn nhân sự vì hệ thống tham nhũng, bất công đã loại bỏ mọi cá nhân có khả năng.
Chu Tuấn Anh
Khi đưa đất nước vào chế độ công an trị, dù là vì một lý do gì, thì chế độ Cộng Sản Việt Nam cũng đã tự xác nhận họ đã đến những giờ phút cuối của sự cáo chung của họ. Đó là một logic thuần túy cho rằng khi không còn sức mạnh nội tại thì phải lấy sự hung bạo làm cứu cánh. Chế độ đã chia rẽ mọi mặt, mất toàn bộ lý tưởng và chuyển hóa thành một đảng cướp, bất cứ ai chống đối thì phải bắt và đàn áp. Họ nuôi ảo tưởng rằng nếu cho lực lượng công an và những người thi hành pháp luật mặc sức cướp bóc thì sẽ đổi lấy sự trung thành của những thanh kiếm, lá chắn của chế độ. Nhưng suy nghĩ như thế là vô cùng tối tăm.
Vào năm 1418, Lê Lợi khởi nghĩa chống lại nhà Minh và kết thúc trong thắng lợi sau 10 năm. Ông Lê Lợi cũng không lập ra một triều đại dân chủ mà chỉ dập khuôn trong một mô hình phong kiến tập quyền khác. Tuy thế, họ cũng ý thức được rằng ‘việc nhân nghĩa cốt ở yên dân’ (được viết trong Bình Ngô Đại Cáo bởi quân sư của Lê Lợi là Nguyễn Trãi). Ngay cả một tập đoàn quân chủ chuyên chế ở thế kỷ 15 cũng ý thức được rằng muốn thắng lợi thì phải “nhân nghĩa”, nghĩa là không thể hung bạo hơn triều đại trước.
Nhưng ông Tô Lâm đã quá dại dột khi tỏ ra hung bạo hơn ông Nguyễn Phú Trọng hay trước đó là Nguyễn Tấn Dũng. Chắc chắn sự hung bạo này sẽ khiến ông Tô Lâm thất bại. Và hiện nay, tình thế đã không thể đảo ngược.
Nhưng câu hỏi đặt ra là liệu ông Phan Văn Giang, hoặc một nhân vật khác, có thể lên làm tổng bí thư và muốn duy trì chế độ chỉ bằng sự “hiền lành”, “nhân nghĩa” của một cá nhân lãnh đạo không? Chắc chắn là không thể vì thế giới hôm nay đang sống trong kỷ nguyên Dân Chủ và Nhân Quyền. Dân chủ có lúc tạm thời triệt thoái để xét lại nhưng nó không thể bị triệt tiêu, nhân quyền là những giá trị chung mà ngay cả một chế độ độc tài toàn trị cũng phải thừa nhận trên hình thức.
Chúng ta cần quả quyết rằng Việt Nam phải đi lên con đường dân chủ hóa nếu muốn có một tương lai. Chế độ đảng Cộng Sản Việt Nam không còn một lý tưởng nào để tiếp tục cầm quyền, họ cũng chẳng còn nhân sự vì hệ thống tham nhũng, bất công đã loại bỏ mọi cá nhân có khả năng.
Anh em an ninh, tuyên giáo, quân nhân, hay một lực lượng nào khác trong chế độ cần phải hiểu rằng họ có nhiều lý do hơn để ủng hộ dân chủ đa nguyên hơn là chống lại nó. Một chính quyền Dân Chủ Đa Nguyên chắc chắn sẽ chấm dứt truyền thống trả thù báo oán được duy trì bởi các chế độ chuyên chế phong kiến và chế độ Cộng Sản trong hàng ngàn năm lịch sử. Chúng tôi coi dân chủ hóa là một chiến thắng chung của mọi thành phần dân tộc để xây dựng một đất nước Việt Nam ai cũng tự hào và ai cũng có chỗ đứng. Sẽ không ai phải tủi hổ, bị khinh bỉ vì đã phục vụ một “chế độ cũ”.
Chế độ đó không dựa trên ban phát “nhân đạo” một cách trịch thượng của “người chiến thắng” với “kẻ thua cuộc”, chúng ta sẽ cùng nhau lựa chọn tha thứ, chấp nhận nhau và cùng chung sống, chia sẻ một tương lai chung nhờ một tiến trình hòa giải dân tộc.
Hiện nay, dân chúng đã vô cùng bất mãn, thù ghét với chế độ Cộng Sản nói chung và bộ mặt công an trị nói riêng. Nhưng chúng ta luôn tách biệt giữa chế độ cộng sản và người cộng sản, giữa chế độ công an trị và những viên chức công an. Có những người cộng sản trên hình thức nhưng chán ghét chế độ Cộng Sản như anh Nguyễn Duy Niệm, một chí hữu của Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên. Và chắc chắn rằng cũng có những anh em an ninh cũng thấy bất mãn với tình trạng bạo lực, đàn áp gây ra bởi chế độ công an trị. Họ không đặt tình cảm, lương tâm ở nơi đó.
Thay đổi chính trị là thay đổi cách thức vận hành xã hội và triết lý điều hành dân tộc. Điều đó tuyệt đối không nhắm đến loại bỏ, triệt hạ bất cứ một cá nhân nào. Nó trả lại cho những người công chức cơ sở đang phục vụ trong chế độ cộng sản quyền được phục vụ cho quốc gia Việt Nam, thay vì một tập đoàn chiếm đóng, cướp bóc. Nó trả lại cho công an, quân đội màu áo và niềm kiêu hãnh được phục vụ sự bình yên của Tổ quốc. Nó trả lại cho tất cả mọi người Việt Nam quyền con người và phẩm giá của mình.
Tất nhiên, thay đổi chính trị đôi khi cũng xảy ra tình trạng hỗn loạn tạm thời vì sự vụng về của lực lượng đối lập và một lý do quan trọng hơn cả là khoảng trống chế độ độc tài tạo ra khi nó cáo chung. Nhưng đằng nào tiếp tục duy trì chế độ cộng sản cũng không phải là một giải pháp. Trong năm nay, chính quyền cộng sản đã mất đi năng lực hành chính tối thiểu của một chính quyền, họ cũng không còn là một chính đảng vì tình trạng chia rẽ, đấu đá tan nát. Nếu tiếp tục đẩy sự tồn tại chế độ đến cực hạn, không có gì đảm bảo một kịch bản bạo loạn không xảy ra.
Mặt khác, dân chủ hóa sẽ không hỗn loạn và sẽ thực sự diễn ra trong trật tự nếu có một lực lượng thực sự lương thiện và đại diện cho tinh thần hòa giải dân tộc, tinh thần anh em. Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên sẽ luôn là một cơ hội để anh em cộng sản, an ninh, tuyên giáo hay quân đội được trở thành một tác nhân của một cuộc cách mạng dân chủ vĩ đại mà trước nay chưa từng có, sau này cũng không thể có được- một cuộc cách mạng chỉ để hòa giải dân tộc trong tinh thần anh em tìm lại và đem đến cho người Việt Nam quyền con người, quyền được tự hào về đất nước Việt Nam.
Do đó, tuyệt đối không nên gắn mình với một chế độ đang bị đào thải và bị khinh ghét để trở thành những nạn nhân không đáng có, lại vô tình gây những thiệt hại cho một tiến trình lịch sử bắt buộc phải tới.
Chu Tuấn Anh
(15/11/2025)


