
Trận chiến cuối cùng sẽ là giữa những người Cộng sản và những người cựu Cộng sản.
Ignazio Silone
Trong những hệ thống độc quyền, quyền lực luôn cần một lực lượng bảo vệ, không phải để bảo vệ quốc gia, mà để bảo vệ chính nó. Ở đây, quyền lực và bạo lực trở thành hai mặt của cùng một thực thể. Khi hệ thống mất chính danh, bạo lực được dùng để thay thế cho tính chính đáng. Và khi bạo lực trở thành ngôn ngữ chính trị duy nhất, thì sự phân rã là điều không thể tránh khỏi: các lực lượng được nuôi dưỡng để bảo vệ chế độ sẽ quay lại chống nhau để tranh giành phần còn lại của quyền lực. Đó là điều đang diễn ra: một cuộc đối đầu giữa hai bộ máy quyền lực: một bên đại diện cho sức mạnh vũ trang, một bên đại diện cho sức mạnh an ninh. Cả hai đều không còn dựa trên lý tưởng hay niềm tin, mà chỉ còn dựa trên toan tính quyền lực thuần túy. Mỗi bên đều tin rằng mình mới đủ khả năng giữ vững ổn định, và vì thế, cả hai cùng coi đối phương là mối đe dọa cho sự tồn vong của hệ thống.
Thực ra, sự đối đầu này không phải là một tai nạn chính trị, mà là kết quả tất yếu của cơ cấu quyền lực tập trung. Khi mọi quyền quyết định được gom lại trong tay một nhóm người, thì bất cứ sự dịch chuyển nào trong vị thế của họ đều có thể làm sụp đổ toàn bộ cấu trúc. Hệ thống ấy không biết cách tự đổi mới, mà chỉ biết loại bỏ. Và một khi không còn ai để loại bỏ ngoài chính mình, nó sẽ tự đào huyệt chôn mình. Lịch sử thế giới đã nhiều lần chứng minh rằng khi quyền lực trở thành con tin của chính những kẻ nắm giữ nó, sự sụp đổ không đến từ bên ngoài mà từ bên trong. Những đế chế tưởng như vững chắc đã tan rã không phải vì áp lực ngoại bang, mà họ không còn có thể tin nhau vì không còn lý tưởng chung để nhìn nhận nhau, vì không có một Dự án cho tương lai chung nào cho Đất nước thậm chí cho ngay cả tập thể họ. Họ chỉ đến với nhau vì miếng ăn và không dám rời khỏi mà càng dấn sâu hơn vì sợ các đồng chí của mình sẽ bách hại sau khi dừng lại.
Và trong giờ phút này, điều quan trọng không phải là dự đoán ai thắng ai thua ở cuộc tàn sát nội bộ đang diễn ra trong nội bộ đảng cộng sản, mà là chuẩn bị cho điều sẽ đến sau nó. Một xã hội dân sự mạnh, một lực lượng trí thức dấn thân, một dự án chính trị dân chủ, đó mới là phần việc thực sự của những người yêu nước.
Trần Khánh Ân
(14/11/2025)

