Một mối quan hệ lệ thuộc tai hại giữa an ninh và chế độ (Chu Tuấn Anh)

Dân chủ đa nguyên là con đường duy nhất để chuộc lỗi và chấm dứt việc tạo ra thêm nạn nhân mới. Nhưng nói gì đây về sự chống trả của chế độ và lực lượng an ninh đối với dân chủ đa nguyên? Ngu dốt, tối tăm và bám víu vào những hy vọng không có thực.

Chu Tuấn Anh

Một số  không nhỏ trong tập thể an ninh chính trị có xu hướng hung hăng vì họ nghĩ rằng tập thể lãnh đạo chế độ sẽ có những “biện pháp” tiếp tục duy trì chế độ. Nhưng họ biết đâu lãnh đạo chế độ chẳng có giải pháp gì, họ chỉ trông chờ vào lực lượng an ninh sẽ đàn áp, kiểm soát tình hình nếu chế độ bị vạch trần và rơi vào thất bại.

Tất nhiên là việc biến mình thành lưỡi gươm và mong chờ “ổn định chính trị” từ lãnh đạo chế độ là ngu xuẩn. Nhưng việc lãnh đạo chế độ trông chờ vào lực lượng an ninh cũng là một lựa chọn tối tăm. An ninh Việt Nam đã nợ máu quá nhiều rồi; họ đàn áp hàng triệu người Việt là dân oan, họ đang còn giam cầm 400 tù nhân chính trị, họ đàn áp những tôn giáo, cộng đồng của đất nước. Nhưng tội lớn nhất của họ là gây chia rẽ. Họ đàn áp nhân phẩm và tự tôn của một con người Việt và cũng là tát vào đất nước Việt Nam. Gần đây có thể họ còn tạo nhiều sự vụ chà đạp nhân phẩm, hành xử vô pháp với chính đảng viên chế độ. An ninh không thể nợ máu thêm nữa trước khi không còn ai tha thứ và chấp nhận hòa giải với họ.

Còn lãnh đạo cộng sản họ bức tử môi trường Việt Nam, để người ta xẻ núi rừng làm đất hiếm, chặn sông suối làm thủy điện, tiếp tục đốt than đá. Họ tạo ra đám bè đảng cướp đất. Họ vẽ ra những đại dự án gây thua lỗ và tàn phá tương lai đất nước. Họ đặt đất nước vào tình trạng tụt hậu và lệ thuộc. Họ gây ra những vấn đề mà không có một giải pháp ngắn hạn. Và quan trọng nhất họ làm mất thời gian của đất nước. Hơn nữa đó chẳng phải là những người lý tưởng để an ninh chế độ dựa vào. Họ là những kẻ bệnh hoạn, tham nhũng, những kẻ sẵn sàng bỏ chạy nếu khó khăn.

Lãnh đạo chế độ không thể làm sai thêm nữa, nếu không họ sẽ là nạn nhân của một tình trạng hỗn loạn mà chính mình tạo ra. An ninh chế độ và giới lãnh đạo cộng sản đang trong một mối quan hệ cộng sinh mà cả hai trông chờ vào những gì mà đối phương không làm được. Chế độ công an trị để công an lên nắm quyền và vơ vét có gì hay ho ngoài việc đưa những “công cụ” trở thành kẻ cầm quyền. Nghĩa là an ninh giờ là bộ mặt chế độ, họ sẽ phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ diễn ra, dù là những bê bối, đổ vỡ, hỗn loạn. Nếu thế thì công an trị hay ho gì (!?)

Người ta cũng có thể nói Tô Lâm đảo chính cung đình mà cũng có thể thấy một số đông giới lãnh đạo cộng sản đứng nhìn Tô Lâm thao túng, lũng đoạn vì họ không có giải pháp và họ cần một con dê tế thần. Nhưng điều tệ hại về Tô Lâm là ông ta kéo cả ngành công an cùng lực lượng an ninh đứng trước mũi thuyền của con tàu Cộng Sản Việt Nam đang đắm. Họ vẫn hung bạo hơn nhưng con thuyền đó vẫn đắm.

Nếu từ chối dân chủ đa nguyên và không muốn trở thành tác nhân của hòa giải dân tộc, bi kịch sẽ chỉ tiếp tục giáng xuống những con người, những phận đời. Trước kia, họ tự nhủ rằng mọi cuộc chuyển đổi trong chế độ chỉ khiến một bộ phận trở thành nạn nhân. Nhưng số nạn nhân ngày càng gia tăng, để rồi cuối cùng tất cả đều trở thành nạn nhân. Dân chủ đa nguyên là con đường duy nhất để chuộc lỗi và chấm dứt việc tạo ra thêm nạn nhân mới. Nhưng nói gì đây về sự chống trả của chế độ và lực lượng an ninh đối với dân chủ đa nguyên? Ngu dốt, tối tăm và bám víu vào những hy vọng không có thực.

Chu Tuấn Anh

(17/07/2025)

About the author