“Đô Mỹ”, “ký họa” và những sứ quân làng (Nguyễn Hoàng Văn)

Tiếng Việt chúng ta thì, ngược lại, ngày càng bát nháo và hỗn loạn vì sự mạnh bạo của quá nhiều… Tần Thủy Hoàng. Nhưng nếu “hoàng đế” chỉ có một thì những thủ phạm gây ra tình trạng này chỉ là hạng cỏn con, cỡ sứ quân. Nghe thì thật là ghê nhưng đó, bất quá, cũng chỉ là hiện tượng.. làng, như một hiện tượng tiểu nông, sứ quân làng hay sứ quân tiểu nông. 

Quyền ăn trộm, quyền kể chuyện và phẩm giá quốc gia (Nguyễn Hoàng Văn)

Tin Mưa Đỏ dự tranh Oscar đến với tôi hầu như cùng lúc với tin người Nhật xuống đường phản đối người Việt rồi vụ này và vụ kia, mới rợi, của “công nghiệp trộm cắp” trên đất Nhật, như một chuyện dài feuilleton. [1] Ê chề và nhục nhã nên tôi, bất giác, lại tự hỏi mình là, giả như cái giấc mơ Oscar kia mà thành hiện thực, cái vinh này sẽ vớt vát được mấy phần của cái nhục này?

Quảng Trị 1972 và Mưa Đỏ, lịch sử và sự vô minh (Nguyễn Hoàng Văn)

Không với tới tầm vóc sử thi đã đành, Mưa Đỏ, cuốn phim về 81 ngày đêm cố thủ tại Thành Cổ Quảng Trị mùa hè năm 1972, còn tầm thường một cách lạc hậu khi không qua được cái tâm thức phi nhân hóa kẻ thù với cảnh đốt tù binh gây tranh cãi. Nếu “tổn thất đầu tiên của chiến tranh là sự thật” thì bây giờ, cả nửa thế kỷ sau khi chiến tranh kết thúc, tổn thất đó vẫn lập lại với chút mơi mới qua cây cột thiêu người na ná hình tượng cây thập ác ngun ngút lửa hận thù của bọn phân chủng KKK thời nào, trên đất Mỹ 1. Mà đâu phải đợi đến thái bình thì mới bình tâm, chứng ngộ? Tận 60 năm trước, năm 1965, giữa cảnh khói lửa và thù hận mịt mù, vẫn nghe được lời ray…

Thủ thành, thủ thân và thủ thể chế (Nguyễn Hoàng Văn)

Sự ồn ào phát sinh từ cái tên “Tiến sĩ Đoàn Hương” làm tôi nghĩ đến những tranh cãi dữ dội quanh nhân vật Trautmann trong Thủ Thành (The Keeper) trước khi được sống bình thường, được xem là chẳng dính dáng gì đến những tội ác của cái thể chế mà mình đã được dưỡng dục và, thậm chí, đã từng hăng hái phụng sự bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ.