
Anh em an ninh cùng Tuyên Giáo (Tiếng Kẻng, Hương Sen Việt, Cánh Cò, Nhân Văn Việt, vv) cần suy nghĩ cho cẩn thận về tình hình của Nepal. Ai cũng đồng ý không thể dùng bạo lực để thay đổi chính trị, hơn nữa không phải thay đổi nào cũng đưa đến một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng làm thế nào để ngăn chặn làn sóng bất mãn tức nước vỡ bờ vì tình trạng tham nhũng, độc quyền chính trị, bất bình đẳng trầm trọng và quyền con người bị tước đoạt? Làm thế nào để ngăn chặn thay đổi chính trị khi chế độ cầm quyền đã thối nát và mất hết lý tưởng?
Những cuộc nổi dậy quần chúng là một quán tính tự nhiên của xã hội loài người khi bất mãn đã lên tới đỉnh điểm và tình trạng hiện tại đã không thể tiếp tục duy trì. Chẳng một thế lực thù địch nào từ bỏ yên bình xúi người dân nổi loạn, đập phá cả. Tất nhiên cũng có những lực lượng thêm dầu vào lửa, nhưng đó chỉ là tai ương đến từ việc các chế độ độc tài đã dẹp hết những tiếng nói ôn hòa.
Cần nhớ chủ nghĩa Cộng Sản là một phong trào đòi bạo lực cách mạng để thay đổi thực trạng xã hội bất bình đẳng trầm trọng và tình trạng cùng cực hóa của người lao động trong phong trào công nghiệp hóa bắt đầu nở rộ tại Tây Âu. Trong đó, đảng Cộng Sản Việt Nam cũng kêu gọi “đấu tranh giai cấp”, “trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ”. Phong trào Xô Viết – Nghệ Tĩnh nổ ra để phản kháng nhưng cũng là một kinh hoàng về tội ác và bạo lực cách mạng. Giờ đây, những người hậu duệ của các đảng cộng sản (tư bản đỏ) lại phải rùng mình khi chứng kiến nhiều nơi xảy ra bạo loạn?
Nếu người cộng sản biết rùng mình trước những chỉ dấu tại Bangladesh hay Nepal, họ phải thấy việc bắt Trần Khắc Đức, Quách Gia Khang – thành viên Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên; hay những anh chị em đấu tranh ôn hòa khác là hành động đáng giận và lên án!
Khi làm việc với an ninh chế độ Cộng Sản Việt Nam: anh em Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên luôn gửi đến chế độ thông qua lực lượng an ninh một thông điệp về một kịch bản chuyển tiếp đất nước về dân chủ thông qua hòa bình, hòa giải dân tộc và tình huynh đệ. Đó không phải là quan điểm cá nhân của một anh em nào trong Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên mà là lập trường chung của chúng tôi đã được phát biểu tại Chương IX: Chung một giấc mơ Việt Nam.
Một người an ninh từng nói với tôi: “Anh cũng muốn đất nước thay đổi, nhưng không phải theo cách của Tập Hợp”. Tôi hiểu anh ta ngầm nói về một giai đoạn tập trung quyền lực cho Tô Lâm- một xu hướng có lẽ một nhóm trong đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) đang trông chờ. Đến nay, tôi vẫn nhắc lại đó là một suy nghĩ vụng về và nguy hiểm. Trong bối cảnh thế giới hiện tại, duy trì tập trung quyền lực và công an trị là con đường ngắn nhất dẫn đến kịch bản Romania. Tôi hy vọng đến nay những người đã từng nghĩ như vậy đã thay đổi lập trường.
Nếu đảng CSVN đã cử lực lượng an ninh là những người đối thoại đầu tiên với Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên. Lực lượng an ninh phải trở thành những người đem lập trường đó đi phổ biến trong đảng Cộng Sản nếu họ muốn đóng vai trò trị an, chứ không phải đi đào bới, kết tội anh em Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên. Kịch bản Romania đến nay vẫn có thể bị loại bỏ và kịch bản hòa giải dân tộc vẫn là một lựa chọn lớn nhất nếu chúng ta chấp nhận và ủng hộ kịch bản hòa giải. Cơ hội hòa giải dân tộc đến nay vẫn còn nguyên cho những ai muốn là tác nhân của lịch sử.
Chu Tuấn Anh
(13/09/2025)