Khi chúng ta không được quyền nổi quạu (Nguyễn Hoàng Văn)

Bị cấm nổi quạu như những người yêu nước mình, người Việt thậm chí còn bị cấm nổi quạu cả trong tư thế của người tiêu thụ hay nạn nhân. Người Việt đang bị cấm nổi quạu như là khách hàng của những thế lực công nghiệp giả cầy, cái nhóm lợi ích có thể thao túng cả hệ thống kiểm duyệt và trấn áp. Người Việt còn bị cấm nổi quạu như là nạn nhân của những thế lực phá sơn lâm đâm hà bá để, giữa những ngày này, khi trận đại hồng thủy ở miền Trung bùng lên với sự xúc tác của những nhóm lợi ích hủy hoại thiên nhiên, sinh mạng của người Việt đang bị xem thường như giống sâu, giống kiến.

Đất Nước Đang Lâm Bệnh Và Cần Giải Pháp (Radio Dân Chủ)

Đất nước chúng ta đang trong tình trạng rất đáng lo. Giá vàng ở chợ đen đã tăng tới mức 180, 190 triệu/ 1 lượng phản ánh tình trạng an ninh kinh tế đã mất. Còn an ninh xã hội, chính trị đang trở nên mong manh bao giờ hết. Đất nước đang đặt trên nhu cầu khẩn thiết tìm ra một con đường dân chủ hóa trong ôn hòa, tình huynh đệ hoặc sẽ rơi vào một tình trạng hỗn loạn.

Công an Việt Nam vẫn im lặng gần ba tuần sau khi bắt giữ năm nhà hoạt động (DTD)

Như tổ chức Người Bảo vệ Nhân quyền (DTD) đưa tin, vào cuối tháng 8 trước dịp kỷ niệm 80 năm ngày thành lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà – nay là Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, công an đã bắt giữ ít nhất năm người hoạt động, bao gồm Hồ Sỹ Quyết (Facebooker Quyết Hồ), Trần Quang Trung (Facebooker Lý Quang Sơn), Trần Quang Nam, Nguyễn Tuấn Nghĩa, và một người tên là Khánh.

Duyệt Binh Ngày Xưa Và Ngày Nay: Một Tấm Gương Phản Chiếu Cả Dân Tộc (Hoàng Quốc Dũng)

Cứ mỗi mùa “duyệt binh”, người ta không chỉ xem, mà sẵn sàng đánh nhau để được xem. Đám đông như phát cuồng, trải chiếu chờ vài ngày, xếp hàng đi ỉa dài như rắn bò, thuê dịch vụ dắt đi đái, dắt đi… “giải quyết nhu cầu”. Đường phố biến thành chợ người, với đủ thứ dịch vụ ăn theo – bán chỗ đứng, bán ghế nhựa…

Người Việt trước ngả ba đường: luồn lách, ra đi hay đoàn kết (Bàn Việc Nước)

Lịch sử đã cho thấy, mọi cuộc thay đổi lớn đều bắt đầu khi tất cả mọi người, dù ở hai phía đối địch, cùng nhận ra rằng tình trạng hiện nay là không thể kéo dài. Nhưng nhận ra phải thay đổi là một chuyện, có đi đến thay đổi được hay không là chuyện khác. Nó tùy thuộc niềm tin của mỗi người vào khả năng thay đổi thực tại.

Bao giờ chính quyền Việt Nam biết rùng mình? (Đỗ Xuân Cang)

Đảng cộng sản Việt Nam luôn luôn ca ngợi sự ổn định chính trị và bình yên của đất nước dưới sự lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối của họ, nhưng có thật vậy không ? Đêm ngày 11 tháng 6 năm 2023 một sự kiện kinh hoàng làm rung chuyển cả xã hội Việt Nam. Một vụ tấn công của một nhóm người không rõ danh tính vào trụ sở công an xã làm 4 công an, 2 cán bộ và 1 người dân thiệt mạng tại tỉnh Đăk Lăk. Đến nay con số người thiệt mạng đã lên đến 9 người.

Giải oan cho một đất nước dân oan (Nguyễn Gia Kiểng)

Trong số hàng triệu dân oan đó gia đình Cấn Thị Thêu là một trong số vài gia đình được biết tới nhất vì nổi bật như những người dân oan điển hình nhất. Họ là những người nông dân hiền lành, cần mẫn và lương thiện như mọi người dân oan, điều khác biệt là họ có đủ dũng cảm để kiên trì đòi công lý và cũng biết trình bày trước dư luận nỗi oan ức của mình. Những lời nói của Cấn Thị Thêu và các con bà có sức thuyết phục của sự chân thật vì lẽ phải có sức mạnh tự nhiên của nó. Ai không xúc động khi xem livestream của Trịnh Bá Phương ngay trong lúc công an đang phá cửa để xông vào nhà bắt anh ?

Đi với Mỹ có giữ được đảng không? (Đỗ Xuân Cang)

Đảng chính trị không còn lý tưởng là đảng chết. Trong đảng không còn niềm tin, không còn sự kính trọng nhau, chỉ còn sự thần phục và sự thống trị. Thân xác còn lại của nó hóa thân thành băng đảng, một băng đảng gắn bó tạm bợ với nhau chỉ vì quyền lợi cá nhân. Từ thời điểm mấu chốt đó, băng đảng đã đi một chặng đường dài thanh lọc ngược. Sự thăng tiến trong băng đảng không dựa trên tài năng đức độ mà dựa trên tài luồn lách, thượng đội hạ đạp.

Chuyện Đồng Tâm – Mỹ Đức và ông vua cởi truồng (Đỗ Xuân Cang)

Đồng Tâm-Mỹ Đức đã rút lửa tôi rất mừng. Mừng vì sự bạo loạn đã không xảy ra từ phía người dân. Bất chấp chữ tin được lặp đi lặp lại bằng băng rôn khẩu hiệu, bằng lời nói với tần sóng chóng mặt và nhiều lời thị phi xung quang nó, tôi vẫn nhìn nhận lòng tin đã chạm đáy. Đơn giản là người dân chưa đủ yếu tố để thét lên “vua cởi truồng”.