Chúng ta cần nói với nhau, với bạn bè trong những lần gặp gỡ, với con em trong những bữa cơm gia đình rằng nước tiếp cư – nước Mỹ, nước Pháp, nước Đức, nước Canada hay một nước nào khác – là cha mẹ nuôi của chúng ta nhưng Việt Nam vẫn là cha mẹ ruột của chúng ta, nước tiếp cư cho chúng ta nhiều nhưng Việt Nam cần chúng ta nhiều hơn, yêu nước tiếp cư là đúng nhưng yêu Việt Nam là đẹp, phục vụ nước tiếp cư là bổn phận của trí tuệ còn giúp Việt Nam là nghĩa cử của tâm hồn.
Đất nước Việt Nam không chỉ là một kỷ niệm mà trước hết là một tương lai. Chúng ta không thể chỉ yêu nó như một nước mà chúng ta muốn mà nên yêu Việt Nam như nó đang là và đóng góp để nó có một tương lai như chúng ta muốn.